Nua Ben Anh-Nua Ben Em
Chung Thủy
Trời Bên Đó
Trời bên đó tuyết giăng sầu da diết
Lạnh ngoài trời tê buốt tận trong tim
Thân lữ khách vẫn miệt mài dong ruỗi
Nhớ quê hương se sắt nỗi niềm riêng
Trời bên đó mịt mù sương tuyết phủ
Trắng mây trời như trắng cả đôi tay
Đếm thời gian qua những ngày phiêu lãng
Gót tha phương chôn chặt mãi nơi nầy
Trời bên đó chạnh lòng người ly xứ
Quê mẹ nghèo mang vết tích đạn bom
Sóng nước dâng cao chia đôi bờ nhớ
Tiếng ru hời văng vẵng mỗi hoàng hôn
Trời bên đó cách ngăn xa vời vợi
Lòng bâng khuâng hoài niệm nẻo hồi hương
Kiếp viễn du suốt một đời lận đận
Trơ mắt buồn vọng tưởng mộng đêm sương
Trời Bên Đó
Trời bên đó tuyết giăng sầu da diết
Lạnh ngoài trời tê buốt tận trong tim
Thân lữ khách vẫn miệt mài dong ruỗi
Nhớ quê hương se sắt nỗi niềm riêng
Trời bên đó mịt mù sương tuyết phủ
Trắng mây trời như trắng cả đôi tay
Đếm thời gian qua những ngày phiêu lãng
Gót tha phương chôn chặt mãi nơi nầy
Trời bên đó chạnh lòng người ly xứ
Quê mẹ nghèo mang vết tích đạn bom
Sóng nước dâng cao chia đôi bờ nhớ
Tiếng ru hời văng vẵng mỗi hoàng hôn
Trời bên đó cách ngăn xa vời vợi
Lòng bâng khuâng hoài niệm nẻo hồi hương
Kiếp viễn du suốt một đời lận đận
Trơ mắt buồn vọng tưởng mộng đêm sương
Cam Đành
Trong đêm tối chỉ mình ta đối bóng
Với những suy tư da diết não nùng
Đã mấy lượt trăng tròn rồi trăng khuyết
Là bao lần khóe mắt lệ rưng rưng
Người xa xôi như sao khuya vời vợi
Ta một đời héo hắt mỏi mòn trông
Bấy nhiêu buổi hoàng hôn vàng sắc lá
Tóc ngả màu theo nỗi nhớ mênh mông
Người có nghe lời ta tha thiết gọi
Gởi gió mây mang từng chuỗi thương sầu
Người có biết ta miệt mài ngóng đợi
Bởi cam đành với số phận bể dâu
Chỉ có ta với niềm đau băng giá
Nghe từng cơn sóng nhỏ dậy trong lòng
Ta lặng lẽ đếm sương rơi lành lạnh
Tưởng như trời vừa trở ngọn Đông phong.
...................................................................................
Linh Phương
Buồn Rớt Xuống Đời Nhau
Gió biết đâu từ thuở
Nắng chết khô bên trời
Để anh thương anh nhớ
Em về trong giấc mơ
Rằng nụ hôn đã khác
Môi hương nồng đã phai
Mùa ngâu ơi ! Đừng khóc
Áo lụa chiều bướm bay
Anh bây giờ mỏi mệt
Buồn rớt xuống đời nhau
Ngày xanh xưa mắt biếc
Vời vợi mối tình sâu
Em bây giờ xa khuất
Vầng trăng lạc nơi nào
Phấn thu vàng ai rắc
Vào trái tim anh đau
Gió biết đâu từ thuở
Tay em nắm tay người
Anh hóa thành sương khói
Sầu giăng hoài chưa nguôi.
.................................................................
Trần Trung Đạo
NGƯỜI VỀ
Người về bóng ngả trên đường phố
Phố đổi màu theo mỗi bước chân
Mười năm ở lại cùng muông thú
Mây đã thành mưa rụng mấy lần
Chén rượu quan hà chưa uống cạn
Hương nồng ngây ngất vẫn còn đây
Người ơi! trăng vẫn tròn trong mộng
Sao chẳng chờ nhau một kiếp nầy
Người về một tấm thân hoang phế
Ngơ ngác bên đường lạc dấu vui
Chiếc áo phong trần xin gửi lại
Mười năm đi quên mất tiếng cười
Vẫn tạ ơn đời khi sống sót
Mười năm máu chảy đọng thành thơ
Lòng ai muôn dặm còn thao thức
Có biết rằng đây vẫn đợi chờ
Người về thương bóng mây qua núi
Núi đứng muôn đời nhớ tiếc mây
Cứ tưởng một lần quay trở lại
Cùng nhau vui hết cuộc sum vầy
Ngụm khói lam chiều thôn Việt Bắc
Như màu khói thuốc thuở quen nhau
Bài thơ xưa viết mừng em lớn
Vẫn giữ làm tin chẳng nhạt màu
Người về ngồi lại thềm soan cũ
Cỏ mọc điêu tàn trên lối xưa
Xin khóc một lần cho thảm thiết
Cho sóng triều dâng mở hội mùa
Ngôi mộ ven đường ai chết đó
Đi tìm tung tích của cha anh
Đâu những oan hồn xưa lạc bước
Về đây nghe lại khúc quân hành
Người về cúi nhặt bài thơ cũ
Nhặt trái tim mình trong khói tro
Mười năm đá cũng mềm như lệ
Chẳng trách ai quên một chuyến đò.
.........................................................................
Trần Huiền Ân
TRỜI XANH
Trời đã xanh màu xanh hôm qua
Đôi bờ sông rộng rợp vàng hoa
Người xưa mắt biếc mưa thu nhỏ
Ẩn chút sương khuya tím nụ cà
Trời vẫn xanh màu xanh bữa nay
Trưa hè rợp mát bóng tàn cây
Đầy sân lớp lớp chi lan thảo
Mủm mỉm tròn trên những cuống gầy
Trời sẽ xanh màu xanh sáng mai
Tóc mây sợi vắn sợi buông dài
Mùa xuân lá trạng nguyên đầu ngõ
Rực rỡ như màu đỏ áo ai
Trời cứ xanh hoài – năm tháng trôi
Vòng xe quay giáp dấu luân hồi
Và ta gặp lại em muôn thuở
Tiếng hát trầm ngư lặng giữa khơi.
.....................................................................................
Phạm Thiên Thư
VÀNG ĐÓA HOA DƯƠNG
Đêm đêm ta trở về
Hồn ta còn ẩn lại
Dưới chùm hoa man dại
Là nụ cười lách lau
Những giờ ta xa nhau
Là tình thêm níu lại
Mười ngón dài vụng dại
Cầm mảnh ngày rơi mau
Thời gian như con cá
Quẫy khỏi lòng bàn tay
Thời gian như chiếc lá
Rụng xuống đau nhành cây
Thêm một ngày mất đi
Gói buồn trong tà áo
Ta gửi hồn khờ khạo
Nấp trong rừng tóc hương
Ai có đi bên đường
Vô tình va cánh gió
Có nghe gì trong đó
Một tiếng lòng ta vương
Một ngày như sông Thương
Một nửa trong nửa đục
Ta thương con bèo lục
Vàng một đóa hoa dương
Không có nhận xét nào: